Gã tóc xanh
Những mẫu thuốc đầu đời đốt cháy
Môi dòn khô không chút hương đời
Gã con trai bỗng cười như điên dại
Đôi vai gầy run rẫy hạt sương rơi.
Mái tóc gã rối bời bao thống khổ
Điểm vàng hoe mấy sợi sông hồ
Gương mặt gã thời gian hoen ố
Hai mươi lần lá rụng xuống vai thô.
Hai mươi tuổi tưởng đâu chừng già lắm
Nên thu về gã tiếc thuở nào qua
Người yêu gã tóc thề che má thắm
Áo dài thương khung cửa lớp 10A.
Kỷ niệm đẹp vô vàn sao tội nghiệp
Một chiều thu mắt lệ bỗng đầy vơi
Và gã nói suốt đời không khóc nữa
Mộng tình yêu hai mãnh bóng trăng rời.
Rồi đêm nay khói hồn say ngất ngưỡng
Môi nhếch cười như tượng đá thiên thu
Gã buông thỏng tiếng lòng cho gió cuốn
Điệu ca buồn da diết gọi âm u.
Gã dừng lại trước vòng hoa tiễn biệt
Bãi tha ma nhầy nhụa vết chân hoang
Bài ca bỗng dâng cao niềm thê thiết
Đêm rã rời từng mãnh vụn không gian
Và thầm khóc cho cuộc tình chưa đến tuổi
Cùng tương lai nhòa nhạt áng mây trôi
Mi rỏ lệ cúi người như tiếc nuối
Đôi tay gầy gã hốt ánh trăng rơi.
Gã đã bán linh hồn từ dạo đó
Khi người yêu vội vã bước sang ngang
Nàng đã nỡ đành tâm xô ngã
Người con trai quờ quạng đến thiên đàng.